AI NGƯỜI THĨ CÚNG LÀ TA
Tác Giã Lê Thị Thanh Nhã
(1928-2024)
Lang “HỘI KHÊ NGOẠI “ là nơi chị sanh ra trong thời Pháp
thuộc .
Trương “THÁNH TÂM “ là nơi chị học lúc tuổi thơ.
Chị làm nghề cô giáo
tại tỉnh Nam Định.
Di cư vào Nam, chị tiếp
tục theo nghề cũ.
Định cư tại USA, thành phố Santa Ana lúc tuổi cuôi đời.
Năm 1961,chúng tôi gồm 4 người Đoàn Ngọc Đông,Nguyễn Minh, Nguyễn Hoà̉
và Dương Hiển Hẹ từ miên Trung phải vào Saigon vĩ trúng tuyển thi vào
trương Cao Đẳng Nông Lâm Súc. Nhưng không ai có bà con tại Saigon.
Tôi là Dương Hiễn Hẹ đã mất gần cả tuần đạp xe đạp lang thang
tìm chỗ ở trọ vừa ý cho 4 đứa.
Tôi được quý bạn bầu làm chủ hộ, đã phải thay đổi 4 chỗ ở trọ.
Cuối cùng hè năm 1963 tôi tìm được m̀ột chỗ hoàn toàn
thuận lợi và đầy tình thương của người chủ nhà. Đó là Chị Lê Thị Thanh Nhã.
NHỚ ƠN MÃI KHÔNG QUÊN NÊN TÔI VIẾT VÀ VẼ TRANG BLOG NẦY ĐỂ LƯU CHO
HẬU SANH.
---------------------------
Kinh thăm chi
Thanh Nhã
Hiện em đang ở San Jose, tuần tới sẽ trở về lại Orange County muốn đi thăm chị và nhiệt tình kính mời chị đi ăn cơm trưa kỹ niệm hội ngộ đầu năm Mậu Tuất 2018 tại một nhà hàng do chị chọn giùm em.
Chúng em Nguyễn Hoà, Đòan Ngọc Đông và Nguyễn Minh rất mừng khi biết bạn Dương Hiển Hẹ (aka Henry Duong) thường xuyên vào mỗi buổi sáng tới giup đở chị ở tuổi trên 90 tránh được bịnh não bộ lú lẫn hay trầm cảm không cần uống thuốc như bác sĩ đã cho toa trong thời gian trước đây.
Do Henry
hướng dẫn chị , hiện nay chúng em biết rỏ chị đã biết xử dụng
computer để viết chữ Việt có dấu, biết vẽ và tô màu với computer,
biết mở đọc những tin tức báo chí Việt Ngữ và những đề tài hay
tài liệu về bịnh tật hoặc thuốc chữa bịnh trên website mà chị thắc
mắc muốn tìm hiểu.
Sở dĩ chị
đang làm được như vậy là do não bộ của chỉ còn rất tốt không lú
lẫn,trí nhớ phân biệt còn chính xác.
Rất it thây người già trên 90 tuổi có khả năng giống như chị.
Hồi nhớ
lại niên khoá 1963-1964, chúng em gồm bốn đưa đang học năm cuối cùng
tại Trường Cao Đẳng NLS Saigon, rất may mắn được chị cho ở trọ miễn
phí trên lầu rộng mát và tiện nghi.Ruồi muổi không lọt vào phòng vỉ
có lưới ngăn chận,mỗi người có một đèn bàn điện sáng.
Thời còn
học tại Huế,chúng em ở trọ phải đốt đèn dầu hôi để học bài nên
mỗi sáng sợm khi thức dây lổ mủi đen lòm vì khói đèn.
Em cũng còn
nhớ lúc học giai đoạn một tại Trường SQTB Thủ Đức,em gặp anh Tâm hôn
phu của chị đang làm việc tại văn phông hành chánh của quân trường đa
giúp em xin phép về thăm gia đình ở Pleiku hai lần.
Vợ em tốt
nghiệp sư phạm tại Trường Sư Phạm Qui Nhơn.Nơi đây có giáo sư Lê Ngọc
Linh là em ruột của chị.
Sau khi lập
gia đình, vợ chồng em có đến thăm anh chi vài lần rồi từ đó xa cách
nhau cho đến bây giờ mới gặp lại chị tại Santa Ana,Orange County,Ca,USA.
Em kính
chúc chị bình an mãi mãi.
Nguyễn Minh