Kinh
nầy Đức Phật thuyết trên núi Lăng
Già chung quanh có biển bao bọc nên lấy tên núi đặt tên kinh.
Kinh
đọc rất khó hiểu nếu chúng ta chưa biết gì về Duy Thức Học.
Duy Thức Học dạy mỗi chúng ta có
8 thức là Alaigia thức, mạt na
thức,ý thức, nhản thức, nhĩ thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức.Nhiệm vụ
của 8 thức nầy được tóm gọn trong một bài kệ nầy :
“Anh em tám chú một chàng
si
Duy
có ý thức rất linh ly
Năm người ngoài cữa lo
buôn bán
Làm chủ trong nhà đệ
bát y”
Chàng si là mạt na thức,
tiếng Phạn gọi manas,có công năng truyền các pháp hiện hành vào Tàng Thức và đưa chủng tử từ Tàng Thức ra hiện hành.
.Thức thứ tám còn có tên là Tàng Thức.
.Thức thứ tám còn có tên là Tàng Thức.
Ý thức nương vào mạt na
thức khởi tác dụng phân biệt pháp trần.Thức nầy rất lanh lẹ và khôn
ngoan hơn hết. Nó phân biệt, tính toán, làm thiện, làm ác. Duy Thức Học gọi nó là ” Công thì nó hơn hết còn tội thì nó đứng đầu ”. Nó chấp có Ngã và có Pháp.
Năm người ngoài cữa là năm
thức : nhản thức, nh̃i thức, tỷ thức, thiệt thức, thân thức
Đệ bát y là thức thứ tám
gọi là Alaigia hay Adana trong Kinh Lăng Nghiêm
" Thức Adana rất vi tế
Tập khí lưu hành như nước dốc
E lầm chấp chân hay phi chân
Nên ta thường không giảng đến "
" Thức Adana rất vi tế
Tập khí lưu hành như nước dốc
E lầm chấp chân hay phi chân
Nên ta thường không giảng đến "
Thức
nầy chứa chủng tử của các pháp.Mạt na
thức lấy thức nầy làm TA.
Thức nầy làm ông
chủ. Khi chúng hửu tình chết thì nó đi sau cùng và khi đầu thai thì
nó đi trước.
Trong
thời gian tôi chưa đọc Kinh nầy, rất nhiều lần tôi ngủ thấy mộng mình
- Đang ở trên cao nhìn xuống
thấy biển mênh mông vắng lặng dưới một bầu trời rất đẹp.
- Đang ngồi trên bải cát nhìn
thấy biển phẳng lặng rất đẹp.Tôi khởi tác ý thích thú thì lập
tức biển nổi sóng lớn xô vào bờ trùm phủ lên thân tôi làm tôi
hoảng sợ rồi tỉnh mộng.
Sau nầy khi đọc hiểu Kinh Lăng Già tôi mới biết rõ biển chính là biển Tàng Thức
có tên là Alaigia.
Lý do biển nổi sóng được cắt nghĩa trong
bài kệ nầy trích trong Duy Thức
Học.
“ Biển tàng thức rất là
sâu rộng
Gió 4 duyên căn, cảnh, chủng tử
và tác ý
Một phen thổi vào thì sóng 7 thức
nhấp nhô nổi dậy.”
Tổ Bồ Đề là tổ thứ nhất tại
Trung Hoa đã đem kinh nầy từ Ấn Độ trao cho đệ tử đầu tiên là Huệ Khả và nói : “Xứ nầy có 4 quyển kinh Lăng Già có thể dùng ấn tâm…” Sau đó Huệ Khả trở
thành T̉ổ thứ nhì. Kinh lăng Già
thuộc loại Thiền Học Đốn Ngộ.
Những chương đầu của
Kinh Lăng Già Đức Phật chỉ cho chúng ta nhận ra được bản tâm thanh tịnh
bất sanh bất diệt của mình mà theo Duy
Thức Học gọi là Như Lai Tàng.
Khi
chưa nhận thấy được Như Lai Tàng
thi phải theo Tàng Thức trôi lăn.
Tàng Thức là Tâm bất giác còn gọi là vô minh hoặc gọi cái không biết mà tất cả hửu tình đều cảm thấy
mình lúc nào cũng có.
Khi
chúng ta tưởng biết một điều gì thì luôn luôn vẫn có những điều
khác chúng ta chưa biết hoặc không biết.Cái biết luôn luôn có kèm theo
cái không biết.Cái không biết là
ông chủ.
Thân
căn của chúng hửu tình và cảnh giới sinh sống là bóng của cái
không biết tức là bóng cuả Tàng
Thức . Khi noí tới bóng thì liền nghĩ đến gương. Ở đây gương là Như Lai Tàng .
Khi chúng hửu tình chưa thấy được Như Lai Tàng nên phải theo Tàng Thức hay vô minh khởi vọng tưởng để sinh sống, học hỏi tìm chân lý.
Đức
Phật dạy bài kệ :
“ Nếu nói lời chơn
thật
Tâm họ chẳng chơn thật
Ví như làn sóng biển
Như bóng gương, mộng huyển
Tất cả cùng lúc hiện
Cảnh giới, tâm cũng như
thế.
…………………………….”
( Kinh Lăng Già –Trang 35 -HT Thích Duy Lực dịch 1994 )
Phần cuối của Kinh Đức Phật dạy “ tội phước ăn thịt và chẳng ăn thịt”
Ngài
Hàm Thị , năm 1644 có viết một
bài Tổng Luận sớ giải dẫn dắt chúng ta vượt qua những chỗ khó hiểu
để trèo lên được đỉnh núi Lăng
Già.
Mỗi
một câu trong bài sớ giải là một đề tài thiền. Thí dụ câu sau đây :
“ Cõi Phật và ứng
thân đều y nơi trí chiếu mà có
sai biệt. Như gương sáng tuỳ vật mà hiện hình đẹp xấu. Cái rỗng sáng vô tướng vốn là
lặng lẽ.”
( Kinh Lăng Già Tâm Ấn –Trang
15 -HT Thích Thanh Tư dịch 1987 )
Hoà Thượng Thanh Từ viết trong trang “Lời người dịch”:
“Độc
giả thông được bài Tổng Luận coi như nắm được yếu chỉ bộ Kinh Lăng Già”
( Kinh Lăng Già Tâm Ấn - HT Thích Thanh Tư dịch 1975 )
Nhưng
yếu chỉ của Kinh Lăng Già theo ý kiến của ngài SUZUKI tóm gọn trong những câu nầy.
Chúa thành Lăng Già tên
là Ravana hỏi Đức Phật.
“ Xin Đức Thế Tôn
nói cho con biết cái thể tâm chứng đạo của Đức Thế Tôn như thế nào? ”
Đức Phật trả lời :
“ Đấy cũng như hình
ảnh của chính mình phản chiếu trong gương hay bóng của mình trong
nước, hay trong ánh trăng, hay nhìn thấy bóng mình trong ánh đèn, hay
nghe tiếng dội trong thung lủng. Người ta nắm níu lấy những cái bóng
phân biệt của chính mình mà chủ trương phân biệt pháp và phi pháp, tiếp
tục phân biệt nên không bao giờ đạt được tịch lặng.Tịch lặng nghĩa
là nhất thể và nhất thể tạo ra tam ma địa tối thương.”
Đức Phật dạy cách
vào niết bàn nhanh chóng như sau.
" Nầy Mahamati ( tức Đại Huệ Bồ Tát ), Lấy ý
thức làm nguyên nhân và làm chỗ y cứ, bảy thức sinh khởi......
Khi ý thức bị vứt bỏ thì 7 thức cũng bị vứt bỏ.
Cho nên ta bảo rằng ta không vào Niết Bàn bằng phương tiện hửu, hành và
các đặc tướng; Ta vào Niết Bàn khi cái thức do phân biệt tạo ra tiêu diệt"
( Kinh Lăng Già dịch Phạn ngữ ra Anh ngữ bởi Daisetz Teitaro Suzuki
Sa môn Thích Chơn Thiện dịch Anh Việt, trang 266 ấn bản
1998 )