THƠ YÊU QUÊ HƯƠNG CỦA CÔ GIÁO,
THẦY
GIÁO VÀ BAC SĨ VN.
-------------------
Nhóm
Tác Giã.
1-Cô
Giáo Đoàn Thị Dưỡng (VN)
2-Thầy
Giáo Đoàn Ngọc Nam họa thơ(USA)
3- Bác Sĩ Tô Đình Đài (USA)
4-Thầy Giáo Nguyễn Đĩnh Tri (VN)
5-Thầy Giáo Tâm Hữu (USA)
6- Chủ nhiệm Blog Viện
Quốc Gia Định Chuẩn VNCH
-----------------------------------
1-2-CÔ
GIÁO DƯƠNG VÀ THÂY GIÃO
ĐOÀN NGỌC NAM
------------------
Đoàn Thị Dưỡng (30/03/2017)
Trở về tìm lại dấu vết của thơ ấu.
---------------------
Ký ức
ngày thơ đã theo thời gian nhạt nhòa, lại thêm chiến tranh, dâu bể nên làm sao
mà định vị được đâu là Thi Lai, Hà Mật, Phú Bông, Cẩm Lậu...
Năm 1980
khi trở về quê, em chỉ còn nhận ra vườn cũ nhờ bờ giếng hãy còn nguyên
vẹn...Bên tay phải ngôi nhà ông nội em có con đường mới mở.
Đường
phía trước nhà không còn nữa, con đường ấymột hướng đến chợ Phú
Bông, trước khi đến chợ quẹo phải là ra hướng Xuân
Đài, khi nhỏ em có cô bạn cùng lớp cô ấy nói mình là cháu
của cụ Hoàng Diệu..
Hướng
ngược lại của con đường là 'lên' Cẩm Lậu, nơi
em vẫn theo người chị nuôi họ Dương về nhà chỉ khi có giỗ chạp
Chưa đến
nhà bà chị mà quẹo phải là đường ra đò Đèo,
nơi có ghe đi Hội An, con
đường này ngang lò rèn ông Chín Mây [nghe
tên thôi chứ chưa bao giờ biết ông và lò rèn], bờ rào nhà ông có nhiều cây hoa
trắng, ở quê gọi là hoa muối mà lúc nhỏ em không thích tên đó nên đặt là hoa
không tên ! Muốn đi xe xuống Hội An thì
ra đò Điện Bình, để đi
bộ hay đi xe ra ngả ba Vĩnh Điện rồi
đi xe đò xuống phố...con đường dọc theo sông mỗi năm mỗi hẹp vì dòng sông bên
lở bên bồi...
Bây giờ Gò
Nổi có bao cầu nối, không cách biệt sao vẫn xa vời...
----------------------------------------
GÒ
NỔI Bóng
cầu nối nhịp những bờ xa, Gò Nổi
chẳng còn cách biệt mà ! Đường
cũ đổi dời thôi mất hướng, Vườn
xưa thay chủ vắng tường hoa. Đạn
bom dâu bể quê bình địa, Ký ức
thời gian dấu nhạt nhòa. Hà
Mật, Phú Bông rồi Cẩm Lậu... Nhớ
thương chỉ biết nói cùng ta..
Đoàn Thị Dưỡng / Phú Bông |
HOẠ
THƠ GÒ NỔI Gò
Nổi một thờ những xót xa Chiến
tranh xáo thịt đã gây mà Còn
đâu dấu tích miền tơ lụa Xóa
sạch tiềm năng đất gấm hoa Sông
nước đổi dòng tình lạc lõng Xóm
làng thay dạng nghĩa phai nhòa Xuân
Đài chốn cũ sao đành bỏ ? Canh
cánh cõi lòng mãi nhắc ta.
Đoàn Ngọc Nam / Xuân Đài |
--------------------------------------------------------------
3-Bác sĩ Tô Đinh Đài TX
HUYỆN THĂNG-BÌNH
Quê tôi ở tại Thăng-bình
Biển Đông cát trắng, đồi thông gío gào
Hà-lam, chợ Được… lao đao!
Sau 1954, sớm đón chào Tư-do
Tháp Chàm… mây gío liếu lo
Ao Vuông dợn sóng, thước đo tình người
Đập An-lý, dinh thự Thất-Sáu xa xôi
Đất khô, ruộng nước ngạt ngào lúa thơm
Đường Tỉnh-lô lên chợ Việt-an
Núi Cấm nhón mắt ngó dòm người thân
Giúp đời trôi nổi… tảo tần
Lúa khoai, sắn đậu trong ngân tiếng cười !
Lên Phú-cốc dốc đá chơi vơi !
Xuyên về Tiên-phước non phơi xanh ngàn !
Mây trời suối lệ chứa chan
!
Trường-sơn vai mẹ tảo tần nuôi con..
Còn trời còn nước còn non..
Xa quê nhớ Mẹ, lòng con héo gầy !
Hiền -lộc ơi! Con khôn lớn nơi đây
Cho con nhắn gởi lời đầy nhớ ơn…
-----------------------------------
4-Thầy Gião Nguyễn Đình Tri
MIỀN
TRUNG QUÊ TÔI
Quê tôi đó, sau lưng rừng núi thẳm
Trước mặt nhìn sóng biển bạc đầu reo.
Dãi đất thon thon, chia cắt lắm đèo
Đường khúc khuỷu, sông sâu cầu tiếp nối
Quê tôi đó, xa xưa còn mái rạ
Bom đạn xé vùi rách nát quê hương
Đầu trẻ thơ trắng khắp các nẻo đường
Thân côi cút., tìm cha bên nấm mộ
Quê tôi đó đã bao đời gian khổ
Đất khô cằn rớm máu gót nông dân
Lưng đội trời mặt bám đất bao lần
Để hạt thóc hoá vàng trong nước mắt
Quê tôi đó đông về mưa gió rét
Ngọn heo may tê tái chợt quay về
Bão điên cuồng san phẳng khắp vùng quê
Người than đất, than trời trong bể khổ
Quê tôi đó lũ về sau bão tố
Nước nhấn chìm làng xóm biến thành sông
Người chơi vơi trên mái lá bềnh bồng
Nuốt cay đắng quên bao ngày thiếu bửa
Quê tôi thế nhưng tình người chan chứa
Chia xẻ mặn nồng , giũ đất ông cha
Tai ách hàng năm lần lượt đi qua
Vẫn
đứng đậy cầm tay nhau đi tiếp
NĐT
----------------------
5- Thầy gião Tâm Hứu.
Ai về xứ Quảng
Có ai về Đà Nẵng,
Ghé giúp bến sông Hàn,
Xem còn chuyến đò ngang,
Đưa khách qua An Hải?
Có ai về Hội An,
Nhờ tới bờ sông Hoài,
Uống dùm ly chanh mía,
Khi nắng chiều sắp phai.
Cố ai về Hà Lam,
Lên Quế Sơn, Trung Phước,
Xem lũ đá ngoài đồng,
Còn như đàn trâu nước?
Có ai về Kỳ Hà,
Thăm lại nơi ghềnh đá,
Xem đêm Đông sóng cả,
Lòng
có còn lao xao?
Có ai về Tam Kỳ,
Ngược đường lên Tiên Phước,
Khi qua chợ Cây Sanh,
Bát chè xanh dừng bước?
Tôi
không là người Quảng,
Nhưng
yêu dải đất nầy.
Bốn mùa mưa, nắng, hạn,
Mà thắm
đẫm tình người...
Tâm Hữu-Lê Đĩnh Thọ
-----------------------------------------------------------
6-Chủ nhiệm Blog Viện
Quốc Gia
Định Chuẩn VNCH
Kỹ Sư
Dương Hiễn Hẹ
(Aka
Henry Hiên Dương)
---------
Cỏn gì
đê nhớ để thương ?
Tuổi già chỉ
có quê hương nhớ hoài.
Nhơ thương quê
Mẹ Hải Châu,
Nơi cồn Thạch Gián
chổ tôi chào đởi.
Những
hinh bóng cũ thiếu thời,
Sông Hàn, biển núí gửi lời vấn an.
Quê nội
gôc quận Điện Bàn
Lang xưa Cẫm Lậu cận
kề Phú Bông.
Ngay nay đã có từ đương.
Nhớ ơn
Tiên Tổ họ Dương nơi nây.