TRÍCH TRONG TẬP THƠ NIỀM ĐAU CỦ̃A
BÁC SĨ TÔ ĐÌNH ĐÀI.
NGƯỜI Y-SĨ
Người y sĩ giữa
thời ly loạn
Mảnh chiến bào khoát trọn trên vai
Nhịp quân hành nện mạnh gót giày
Cho đất nuớc thoát vòng binh lửa
Người y sĩ giữa thời nghiêng ngữa
Không nệ hà sự sống riêng mình
Vẫn vui cười thầm lặng hy sinh
Cố xoa diệu khổ đau đồng loại
Nguời y sĩ không thẹn cùng trang lứa
Sống hiên ngang trên khắp nẽo đường
Biết bao người đất khách phơi xương
Giọt máu nóng ấm tình nhân loại
Người y sĩ khó khăn cực nhọc
Đêm óc tim hàn găn khổ đau
Đem bàn tay nghề nghiệp nhiệm màu
Để ngăn cản tử thần đe dọa
Người y sĩ vết son
sáng chói
Giửa lòng người dân Việt hôm nay
Thế hệ nầy và thế hệ mai sau
Phải cố gắng giúp đời toàn thiện
Nhưng lại đau lòng vì cuộc chiến
Qúa ê chề sự sống tan thương
Qúa đau lòng tâm sự sầu vương
Xin đất Mẹ nỗi niềm thương xót
(Thân tăng các bạn cùng lớp và khóa trưng tập 10
Y Nha Dược sĩ Việt nam 1967 )
LỜI GIƠI THIỆU CỦA BS TÔ ĐÌNH
ĐÀI.
TẬP THƠ NIỀM ĐAU.
--------------
Tôi ra trường năm 1967.
Vào Thành phố Sài-gòn để nhận lênh động viên vào phục vụ Quân-đội. Mậu-thân ở
Huế 1968 xảy ra. Thành-phố HUẾ bị tấn công và tàn phá nặng-nề. Ba Giáo-sư Bác-sĩ
người Đức và Bác sĩ Nguyễn văn Đệ giảng nghiệm viên của trường Y-khoa Huế bị giết.
Một số Đồng-bào Huế và
các bạn bè của tôi cũng bi chìm trong đau khổ... May mắn cho gia đình vợ con tôi còn nguyên vẹn.
Đơn vị tôi nhận công
tác đầu tiên là Bênh-viện Tiểu -khu Phước-long. Đây là một tỉnh mới thành lập
thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm. Dân chúng đa số là dân Di cư miền Bắc và Đồng
bào thượng…nghèo khổ…Là nơi thường bị Địch phá rối và pháo kích…chết chóc hằng
đêm !
Đến năm 1972 tôi được chuyển về Quân Y Viện Trương bá Hân Sóc-trăng. Đây
là một tỉnh tương đối màu-mỡ của đồng-bằng
sông Cửu-long. Nhưng chiến tranh đè nặng trên vai người dân.
Tập thơ nầy ghi lại những kỹ niệm gần 8 tuổi đời Quân-đội…Thật ra tôi là
đứa Bé mồ côi cha hồi 4 tuổi, lớn lên ở vùng quê (Thăng bình, Quảng nam) nghèo
khổ cực, chiến tranh tang tóc…nên tôi có ước mơ làm Bác sĩ để gíup đở thương
binh…nhờ trời thương…nên tôi được thỏa nguyện…Nhưng khi va chạm vào thực tế…
tôi rất đau lòng trước cảnh thương tích, chết chóc của anh em binh lính ! Tiếng khóc than của dân lành…các
Bà Mẹ, người Cha, người vợ, trẻ thơ…đã xảy ra hằng ngày tại Bệnh viện ! Nhiều
lúc…tôi không cầm được nước mắt !! chỉ biết thầm nguyện !!
Tập THƠ nầy kính tặng các bậc Đàn anh, Các Bạn cùng khóa và các Bạn đàn
em. Những người đã khoác trên mình chiếc áo NHÀ BINH ,để gợi nhớ lại hình ảnh
những ngày xa-xưa ấy…mà chúng ta đã chứng kiến và gánh chịu bao cảnh đau
thương gian-khổ !!.
Thân ái