WHERE DO WE LOOK FOR THE CREATOR ?
Bác sĩ TÔ ĐÌNH ĐÀI tốt
nghiệp y khoa khoá một tại Đại Học Y Khoa Huế năm 1967.Khi nhập ngủ
vào Quân Y QL/VNCH, đầu tiên Bác sĩ phục vụ tại Bệnh Viên tỉnh Phước Long,
sau đó được chuyển về phục vụ tại Quân Y Viên Trương Bá Hân tỉnh Sóc
Trăng.
Sau ngày 30-4-1975,Bác Sĩ phục vụ tại Bệnh Viện Dân Y Tỉnh Sóc
Trăng lo săn sóc Khoa Sản và Khoa Nội Thương trong một thời gian ngắn rồi
tự ý xin về Huyện Mỹ Tú là một huyện vùng sâu bị tàn phá nhiều
trong chiến tranh.
Sau vài tháng làm việc tại
đây, Bác Sĩ bị đưa vào tù tại Khám Lớn Tỉnh Sóc Trăng vì bị xếp
vào diện Đại Uý Sĩ Quan “Quân Y Nguỵ”.Sau khi ra khõi tù, Bác Sĩ
được lưu dụng cho làm việc tại Sóc Trăng rồi sau đó qua phục vụ tại
Cần Thơ.
Năm 1996, Bác Sĩ được sang
định cư tại USA,cư ngụ tại Austin bang Texas.
Bác sĩ mồ côi cha lúc lên bốn
tuổi, theo mẹ về sinh sống tại quê Huyện Thăng Bình tỉnh Quảng Nam.Vì
có Bà Nội và Cha theo đạo Tin Lành tại Hội An nên Bác Sĩ cũng theo
Đạo Tin Lành.
THƠ TÌNH CẢM CỦA BS TÔ ĐÌNH ĐÀI.
Sau khi tốt-nghiệp Tú-tài 2 năm 1960. Mộng
của tôi muốn học Sư-phạm Van-vật. Nhưng khoa nầy lại vừa đóng cửa. Tôi đang bâng-khuâng
chưa biết đi về đâu! May thay trường Đai-học Y-khoa huế mở cửa. Tôi được ghi
danh vào học lớp PCB đầu tiên. Rồi sau đó được vào học Y-khoa năm thứ nhất. Nhờ
trời thương sau sáu năm học tập, tôi ra trường Y-khoa khóa 1 năm 1967.
Tôi
được động-viên vào phục-vụ Quân-đội Việt-nam Cọng-hòa. Đơn-vị đầu tiên tôi phục
vu là Bệnh-viện Tiểu-khu Phước-long [Bà-rá] và sau đó là Quân-y-viện Trương bá
Hân ở tỉnh Sóc-trăng.
Suốt
10 năm học tập ở Huế. Huế đã nuôi tôi lớn lên và trưởng thành.
Nay
xa quê , nhớ lại biết bao kỹ-niệm vui, buồn, mộng mơ của thời trai trẻ…Bao nỗi
nhớ thương ngậm ngùi chua xót..Huế là bà Mẹ thứ hai đã giúp tôi nên người.
Thành
thật cám ơn Cha Trời, cám ơn đất Mẹ. Con xin chia xẻ đau thương với bà con xứ
Huế và Qúy Thầy, bè bạn ở khắp bốn phương trời..
Trông
ngày hội ngộ.
Iowa những ngày cuối năm tết Âm-lịch[2008]
NHỚ NGÀY TÔI ĐI (Nhập ngủ)
Ngày tôi đi nắng buồn rây vai áo
Nắng Thành-đô bước nhỏ xốn xang
Hai hàng cây gục mặt bên đàng
Cảnh phố xá thân gầy triểu nặng
Vài Honda chậm chậm
tới lui
Kẻ qua người lại
thân phận nỗi trôi
Buồn tê-tái nỗi
buồn xa cách
Cầu Trường-tiền hững
hờ yên lặng
Giòng sông Hương
lạnh-lẽo ngó nhìn
Chợ Đông-ba dáo-dát nhìn quanh
Từng chiếc thuyền
ngang.. thập-thò cập bến
Bến xe đò thở dài
than ngắn
Buồn nhìn quanh tìm
hình ảnh thân yêu
Tháng năm dài tình
cảm chắt chiêu
Giờ bổng chốc lui
vào xa vắng
Bước lên xe đò
nghe lòng cay đắng
Xách hành trang nặng
triểu đôi vai
Cố dằn lòng dấu
tiếng thở dài
Ngăn giọt nước mắt, mà lòng đau như cắt.
NHỚ QUÊ MẸ
Sáng ra con thấy lá vàng rơi rụng
Tàn cây xanh cũng đang mòn mõi gầy vò
Quê mình đã bị vùi trong cát bụi than tro
Hồn con nức nở, gío chiều thoảng qua
Do tay người vun xới cấy trồng
Hương hoa chẳng diệu mà nồng
Mẹ ơi sức Me, chịu còn bao lâu
Chiều chiều ra đứng đầu cầu
Giòng nước róc rách, gió gào lướt ngang
Nhớ ngày nào, Mẹ ẳm tay mang
Giờ con thổn thức ngổn ngang tình đời
Mẹ ơi! tiếng mẹ ru khẻ à ơi
Cho con hơi thở, khung trời ước mơ
Quê mình nay bị xác xơ
Hoa tàn cỏ rụi đón chờ xuân sang
Hậu-giang,
Sóc-trăng 1980
[ Tập thơ THỬ
THÁCH]
Còn tiếp